Thy An
Rời
phố phường ta đi ra biển
Như
trở về với mẹ cha ta
Ta
lại hiện nguyên hình đứa trẻ
Hồn
nhiên đùa giỡn với bao la
Xin
cởi bỏ mọi đồ trang sức
Như
tạo hóa muôn đời ban phát cho ta
Ta
hoàn hảo hay không biển không cần biết
Cứ
đón vào lòng âu yếm xuýt xoa
Biển
muôn đời trùng điệp thăng hoa
Sóng
lớp lớp vòng ôm ghì xiết
Ta
trải hồn ta trên ngực biển
Để
mắt môi giàn giụa nụ hôn lành
Ta
đứa con của miền trung du
Ba
mươi tuổi lần đầu tới biển
Lần
đầu gặp là lần đầu dâng hiến
Biển
nhân từ hóa kiếp nỗi đau ta
Ơi
biển ngày mai ta phải xa
Ngày
mai sao quên được ngày qua
Áp
ngực hôn lên thềm biển biếc
Biển
trào ...ôm mãi dấu chân ta
Một bài thơ Trữ tình rất tuyệt!
Trả lờiXóa