Truyện ngắn của Thy An
Ngày tôi năm tuổi, nàng xuất hiện. Khi đó, trái đất ngoài tôi ra
chỉ có hai người phụ nữ. Mẹ chăm nuôi tôi, còn nàng là bông súng trắng độc diễn
trên chiếc ao ký ức tuổi thơ tôi. Trinh mảnh dẻ và có một làn da trắng
như ngà. Mẹ thường chép miệng: Con Trinh trông yểu mệnh lắm !
Tôi chẳng quan tâm đến những điều mẹ nói. Niềm hạnh phúc lớn
nhất của tôi khi đó là mỗi sáng tinh sương được thấy nàng từ vườn nhài đi lên
trao cho mẹ những bông hoa nhỏ xíu, trắng như tuyết. Cả người nàng toát ra làn
hương thanh thoát và tươi mát của thời khắc bình minh. Dù đang còn ở trên
giường hay đang ngầy ngà với mẹ, tôi cũng giành phần chạy ra đón gói hoa từ tay
nàng. Một bàn tay nhỏ xíu với những ngón tay mảnh dẻ như cánh hoa ngọc lan.