Truyện ngắn của Thy
An ( viết năm 2000 )
Lê
bước đi như người mộng du trong đêm mùa xuân trên đường phố chẳng có vẻ gì là
đã bước vào năm cuối cùng của thế kỷ 20.
Chao ôi, đúng là “ Mùa xuân bên bờ sông
En-bơ “ đây rồi. Thật là ngoài sức tưởng tượng. Thời niên thiếu có lẽ chị đã xem một bộ phim có tựa đề như thế.
Hoàn toàn chẳng nhớ gì ngoài tên phim giống như một bài thơ, như một câu chuyện
tình. Lê bất giác ngồi xuống bên bờ sông. Rõ ràng đây là một thực tế. Sông
En-bơ thật hiền. Nó gầy guộc. Hẳn 1000 năm trước, hoặc lâu hơn thế nó vẫn hiền
như thế này. Tại sao số phận lại có thể đưa chị đến đây, ngự tại một khách sạn
tuyệt đẹp bên bờ sông này. Thật không thể tin được. Mai là ngày lập xuân ở đây.
Nhưng tối nay thành phố này, dòng sông này, nơi trầm tĩnh một cách không ngờ ở
một đất nước công nghiệp, mùa xuân vẫn dâng lên bằng một vẻ nguyên sơ, cổ điển.
Mặc kệ thành phố và những công trình tráng lệ của con người, những thứ phù du
chìm nổi ở đời, đêm xuân vẫn ngát hương đất và cây cỏ. En-bơ vẫn thở dài, mơ
màng. Không, En-bơ vẫn chảy theo nhịp điệu mà nó có vào mùa xuân, thế thôi. Nó
cũng chẳng quan tâm đến tâm trạng, dáng vẻ, danh hiệu hay bất cứ điều gì con
người gán ghép cho nó. Thật hay là anh đã không có mặt ở đây. Đúng ra đêm nay
chỉ thiếu có điều này. Lê thấy ngập tràn cảm giác hạnh phúc. Một đêm trên bờ sông En-bơ với một
nỗi nhớ vô hạn, thấy mình chưa bao giờ yêu như thế, thấy thiếu như thế và thấy
đầy đủ như thế. Dường như anh đang ở mọi nơi, bao trùm khắp không gian và thời
gian. Cả En-bơ nữa, nó cũng đang thở hơi thở của anh, thầm thì tiếng anh. Những
làn sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ như dáng vẻ anh. Này, ta có thể không mảy may có một
ý nghĩa nào với sông nhưng mày có lẽ đã để lại cho cuộc đời ta một điều gì
đấy. Lê sung sướng tự nhủ. Chị thấy đang
yêu và được yêu thật thanh khiết. Lê thấy như mình đang choàng tay lên
cổ anh, đang ôm Dresden
,cả dòng En-bơ, cả đất trời này.