Thy An
Anh đã đi, em còn đứng lại
Dưới mây đen tê tái gầm trời
Rồi chớp giật, biển dời, đất lở
Rồi mưa quăng, gió quật tơi bời
Anh đã đi, em còn đứng lại
Trắng tay... tựa chốn không người
Rồi chợt khóc, chợt cười, chợt sống,
chết
Chợt giận mình... giọt giọt đầy
vơi...
...................
Em chết rồi anh còn ở lại
Bám vịn vào hư biện, phù vinh
Những ham hố nổi chìm cuộc thế
Vướng một đời tận kiệt tâm linh
Em
chết rồi, anh còn đi tiếp
Du cư qua những cuộc tình
Những vụng trộm, mượn vay, chắp nối
Lấp sao đầy trống rỗng kiếp phù sinh ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét