Thy An
Những mảnh thủy tinh
ngày xưa
sau cơn mưa
Trong vườn hoang cằn cỗi tuổi
thơ
Lấp lánh dưới mặt trời muôn sắc
Và tôi, đứa trẻ nghèo không
có đồ chơi
Đi tìm nhặt ánh sáng tuyệt vời
Trên những mảnh thủy tinh
Đập mài từng viên nhỏ
Chơi ô ăn quan
Những mảnh rơi, vùi trong cỏ
Thành đồ chơi đẹp nhất trần
gian
******
Ngày ấy xa rồi
Tôi đã thành người đàn bà
trên phố
Tôi đã quên, rồi tôi lại nhớ
Lại kiếm tìm giữa biến thiên,
trăn trở
Ánh diệu kỳ ai chối bỏ, lãng
quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét